Nhan sắc là món quà số phận chỉ một số người nhận được, còn đẹp lại là hành trang một số người nhận ra được. Nên nhiều phụ nữ chọn đẹp để mang theo trong cuộc đời mình.
"Sự ra đời của thần Vệ Nữ" (Alexandre Cabanel) |
Đẹp có lẽ là duyên dáng hài hòa. Có những phụ nữ tô son đậm trước khi bước vào quán phở sáng, mặc đẹp chỉ để vào siêu thị chọn rau sạch, và còn kịp đeo nữ trang đồng bộ cả hoa tai, vòng cổ lẫn vòng tay khi đưa con vào bệnh viện cấp cứu. Có hoa hậu đã mặc điệu đàng và son phấn đẹp lỗng lẫy khi đi làm từ thiện tại trại trẻ mồ côi. Cô bạn tôi đã may một bộ đồ đen vừa vặn vóc dáng để dành cho đám tang người thân sắp tới. Tôn nhan sắc là một quyền chính đáng của phụ nữ, nhưng những cái đẹp ấy vô cảm tới xa lạ. Có cái đẹp làm người ta ái ngại cho chủ nhân. Đó là khi ta phát hiện người đàn bà bán rau ở xó chợ bỗng một hôm xăm lông mày mới gợi cảm trên khuôn mặt đen hòng cứu vãn lại thời xuân sắc. Hay cô hoa hậu xăm một con rồng lên trên đôi mông đẹp của mình. Đẹp muốn duyên dáng hài hòa còn cần phải có hiểu biết, khi ấy đẹp đã trở thành văn hóa của chính người phụ nữ, không còn đơn thuần là một cảm xúc thị giác trong mắt của người nhìn nữa.
Tượng Athena. |
Đẹp có thể là thơm. Thật thú vị, trong thời gian tôi phụ trách chuyên mục review nước hoa trên một tạp chí phụ nữ, nhiều đàn ông nhắc đi nhắc lại với tôi rằng, họ thích Trang Hạ viết về nước hoa lắm, nên họ tha thiết mong tôi viết về mùi hương bồ kết trên tóc những bà mẹ, mà trong tâm trí họ, mẹ vẫn còn trẻ y như trong ký ức của họ thời thơ. Và mùi da thơm của một người phụ nữ đang trong tình yêu, vừa bước ra khỏi bồn tắm, trên người đọng những hạt nước to trong veo, không lẫn lộn bất cứ một mùi hương nhân tạo nào của bất cứ thứ mỹ phẩm, kem dưỡng da nào. Thì ra trong cảm nhận của đàn ông, đẹp không chỉ là ngoại hình, và nhan sắc không nhất thiết phải là sự hấp dẫn mê hoặc của giới tính. Đẹp thậm chí là tên gọi của người phụ nữ đã hoặc từng làm cho họ yêu, cùng những cảm nhận trong ký ức không gợn lên dục vọng.
Pygmalion và Galatea. |
Mà cho dù chưa có tình yêu, để được làm đẹp cho một ai đó, để được yêu chiều bởi một ai đó, để được chăm sóc bởi một ai đó, thì phụ nữ vẫn phải yêu lấy chính mình và chăm sóc lấy chính mình, phải đẹp cho chính bản thân mình chứ, phải vậy không?
Đẹp có thể là những tích lũy từ những quãng đường sống không mệt mỏi của mỗi một người phụ nữ. Tôi nhớ hình ảnh nhà văn nữ Dạ Ngân ngồi bên tách cà phê phố cổ Hà Nội một ngày mùa đông, chiếc khăn choàng ấm áp trên vai. Đấy là bức ảnh chân dung một phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng được ngắm. Một phụ nữ già thì có gì hấp dẫn. Thế nhưng sự cuốn hút từ nội tâm và tính cách, những sóng gió trong đời đã vượt qua, những nỗ lực vì một xã hội văn chương đáng trân trọng khiến một người phụ nữ đẹp bằng những giá trị toát ra từ sâu thẳm con người mình. Thần thái của một người phụ nữ quan trọng hơn đường nét gương mặt họ, bởi nó là phản chiếu của tâm hồn, không bị thời gian bào mòn, và nhất là khi đã sống bên nhau mười năm, hai mươi năm, nhiều năm nữa, thần thái khí chất của một người phụ nữ mới là sợi dây bền hơn gắn người đàn ông ở lại với tình yêu. Chứ không phải là nhan sắc, chứ không phải là tình dục.
Tứ đại Mỹ nhân Trung Hoa. |
Làm một người đàn bà thực sự đẹp, khó biết chừng nào. Và nhan sắc thôi chẳng đủ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét