Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Cách yêu của ông bà

Ở gần nơi tôi ở, có một cậu bé chỉ khoảng 4,5 tuổi gì đó cứ luôn thắc mắc hỏi đủ mọi thứ về ông bà của nó. Tự dưng sự tò mò của thằng bé tạo cho tôi cảm giác rằng: đối với một đứa trẻ, ông bà như là hiện thần của ma quỉ, là những người vô cùng rồi nghề và ít có quyền quyết định.

Những đứa trẻ luôn trông mong ông bà một điều duy nhất: mua quà cho chúng, nào bánh kẹo, nào hoa, nào là những tấm thiệp xinh xắn để có thể gửi tặng bạn bè bất cứ lúc nào, nào là những con dao gọt trái cây bé xíu, và cả loại đậu phộng giòn, hoặc cuốn băng ghi âm mới toanh (thậm chí vòi cả kẹo bơ cứng Toffee vì ông bà đâu ăn được).



Ông, bà còn là người giúp các cháu rửa bát đĩa.

Ông, bà sẽ ngồi suốt ba tiếng đồng hồ để vừa xem vở hài kịch Hy Lạp vừa trông nom cháu, và ông bà sẽ thắc mắc tại sao ông Aristophane lại còn thời gian rảnh rỗi để viết kịch sau khi ông cưới cô Jackie Onassis.

Ông, bà còn là người trông trẻ duy nhất không đòi thêm tiền lương khi phải làm việc qua đêm - và cũng chẳng đòi một xu cho công việc giữ trẻ vào ban ngày. Tóm lại tất cả đều miễn phí.

Ông, bà còn là người mua món quà mà mẹ không mua cho.

Ông, bà luôn là người đến sớm những ba giờ đồng hồ cho buổi rửa tội của đứa cháu, buổi lễ tốt nghiệp và cả lễ cưới bởi vì ông, bà muốn giành được một chỗ ngồi tốt để ngắm cháu.

Ông, bà còn là người giả vờ không biết cháu là ai khi đứa cháu hóa trang trong buổi Halloween.

Ông, bà là người yêu thương cháu mình ngay từ khi đầu đứa bé còn trọc lóc và cứ thế yêu thương vô điều kiện cho đến khi đứa cháu trở thành một người cha đầu hói.

Ông, bà là người khoác thêm áo khoác cho cháu khi chính ông, bà cảm thấy lạnh. Họ đút cho cháu ăn khi bản thân họ thấy đói và ru cháu ngủ khi họ cảm thấy mệt.

Ông, bà sẽ là người đóng khung bức ảnh in hình bàn tay cháu và đặt nó vào nơi trang trọng nhất trong phòng khách cũ kỹ.

Ông, bà sẽ là người giúi cho cháu một ít tiền trước ngày lễ các bà Mẹ.

Ông, bà là người khâu lại cho cháu những hạt cúc áo bị sút, sửa lại dây kéo và dây giày và ông, bà luôn mong rằng các cháu cứ nhớ mãi để họ được chăm sóc.

Khi cháu còn là đứa bé sơ sinh, ông, bà thường nửa đêm thức dậy trông chừng xem cháu có khóc khi đang ngủ không. Khi đứa cháu hỏi: "Bà ơi, sao bà không có con nhỉ?" Bà sẽ luôn cố ngăn để không cho nước mắt trào ra...

Theo Erma Bombeck.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét